Cốm
có một "vết thương lòng" đầu đời sâu sắc. Đó là một câu nói gồm 3 từ mà
mỗi lần cất đều làm Cốm cảm thấy tổn thương và bật khóc nức nở. Mọi
người trong nhà giờ thống nhất là trước mặt Cốm không nhắc đến 3 từ đó
nữa, nếu cần thiết phải nhắc đến thì nói “đó là từ mà ai cũng biết là từ
đó”.
Số
là chiều hôm kia dì cho Cốm ăn khoai tây dầm sữa, ăn sắp hết thì Cốm ta
chán không ăn nữa nên khi dì đưa bát và thìa lại gần Cốm hất mạnh tay
làm cả thìa và bát đều văng xuống đất. Bát vỡ. Ghê ghớm thật! Dì nghiêm
mặt với Cốm: “Đứa nào đánh vỡ bát!” Các bà cũng phụ họa “Chết, Cốm làm
vỡ bát rồi nhé!”. Cốm ta nhìn dì cũng có vẻ sợ sệt nhưng mà không khóc .
Đến
lúc ăn cơm, cho Cốm ngồi một mình ở ghế ăn mẹ chưa ăn hết bát cơm thì
Cốm kêu la ầm ĩ không chịu ngồi. Được mẹ bế nàng ta tươi tỉnh hẳn và cứ
úp mặt vào mẹ lại quay ra cười với mọi người, ra cái điều là chơi “ú òa”
đấy. Đến lúc qua ra cười với dì, dì hất hàm bảo “Đánh vỡ bát!” Dì nói
được vài câu thì nàng ta khóc òa lên tức tưởi, nước mắt giàn dụa làm ai
cũng ngạc nhiên, mẹ phải dỗ mãi mới nín. Vừa nín được một tí nhìn thấy
dì Cốm lại khóc òa lên. Hi hi cả nhà lại buồn cười mới chết chứ.
Trưa
qua mẹ đi làm về cho Cốm ti, Cốm đang ti ngon lành dì ngồi bên cạnh bảo
“Đánh vỡ bát”. Thế là nàng ta lại bỏ ti mếu máo, nước mắt vòng quanh.
Ối giời sao Cốm nhớ dai 3 từ đấy thế nhỉ?
Chiều
bố đi làm về mẹ kể chuyện buổi trưa cho Cốm nghe.Dì bảo bố thử nói với
Cốm 3 từ đó xem sao. Lúc Cốm đang chơi với bố mẹ, bố bảo “Cốm đánh vỡ
bát. Cốm đánh vỡ bát”, Cốm ta không phản ứng gì. Bố nói to hơn “Đánh vỡ
bát! Đánh vỡ bát!” được vài câu thì Cốm lại mếu máo ôm lấy mẹ làm mẹ
phải dỗ vội.
Mẹ vẫn thắc mắc không biết Cốm hiểu đến đâu 3 cái từ ấy nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét