Lúc đấy mẹ đi cắt thuốc bắc với cô Thanh béo ở nhà một ông lang có tiếng ở Đội Cấn, tiện thể mẹ nhờ bắt mạch. Ông ấy bảo con trai rồi. Dĩ nhiên là mẹ chắc mẩm Cốm là con trai vì trước đấy một bà bói "có uy tín" cũng bảo năm nay mẹ sinh con trai, lên mạng tra sinh con theo tuổi bố mẹ "nó cũng bảo thế". Làm sao mà trượt được. Bố cười haha, nhất quyết đổi tên mẹ sang gọi "mẹ Pháo".
Tuần thứ 13, mẹ đi siêu âm. Dì bảo thế là "Pháo xịt rồi". Bố bảo thôi gọi là Tuỳ Anh đi, sau này thằng nào có hỏi "em tên gì" thì trả lời là "tuỳ anh" cho nó sướng. Thế là họ hàng hai bên với bạn bè bố, cả bạn mẹ cũng biết con gái tên là Tuỳ Anh.
Nhưng mà mẹ ko thích cái tên đấy, cái gì cũng "tuỳ anh" thì con gái mẹ hư mất. Mẹ cũng thích mấy cái tên con gái nghe yêu yêu như: Bông, Bống, Nấm... Nhưng mẹ nghĩ thế này: đặt tên là Bống thì nhiều quá rồi, con gái đa số không Bống thì Cún, "đụng hàng". Tên là Bông nhỡ sau con gái có nước da trắng giống bố thì đúng là "phản diện". Tên là Nấm nhỡ cao giống mẹ thì có mà"chết tên", cũng không được. Suy đi tính lại tên Cốm là được thôi, nghe có vẻ "nữ tính" lại không "đụng chạm" gì, xinh xấu trắng đen cao thấp gì cũng đặt được tuốt.
Lúc mới sinh, cả nhà lúc gọi Cốm lúc gọi Tuỳ Anh mãi mới cố định được cái tên Cốm. Nghe có vẻ bố vẫn còn tiếc hùi hụi cái tên "Tuỳ Anh" của bố.
Mẹ còn gọi Cốm bằng một cái tên nữa "Con chim non". Chỉ vì lúc mới sinh ai chỉ cần chạm nhẹ vào môi hay má Cốm là ngay lập tức Cốm "há mỏ" ra đòi ăn ngay, y như con chim non. Nhiều lúc chả cần chạm gì, Cốm nhà ta cũng há miệng hớp hết bên nọ bên kia đòi ăn. Bà nội bảo đúng là cái nết ăn giống bố. Trộm vía con!
Cái ảnh trên là con chim non đang đòi ăn, mẹ chụp hôm đầy tháng!
Hay ăn chóng nhớn nhé