Cốm được cái nết ăn giống bố! - Bà nội bảo như thế.
Từ
bé đến giờ, trừ đúng một hôm đợt sốt phát ban Cốm chê ti mẹ, còn đâu
lần nào cũng thế, Cốm hùng hục lao vào ti như 1 chú lợn con. Cốm đang
khóc mè mẹ cho ôm "bình sữa" là nàng ta im ngay tắp lự. Bố bảo “Con gái
con đứa, chết vì miếng ăn thôi con ạ!”. Phỉ phui bố.
Cốm
yêu "bình sữa" mẹ đến nỗi tìm mọi cách để ti cho bằng được. Hồi mùa
đông, trời lạnh, thỉnh thoảng Cốm bị sụt sịt, gần sáng thức dậy tắc mũi
không ti được. Mấy hôm đầu nàng ta khóc toáng lên ngay, cả nhà đang ngủ
đều bị đánh thức hết. Được vài hôm, khi bế cho Cốm ti, đầu tiên mẹ thấy
Cốm khịt khịt mấy cái, hoá ra nàng ta thử xem mũi có bị tịt không, nếu
thông mũi là lao vào ti ngay, còn mũi tịt mới bắt đầu gào lên. Thêm vài
hôm, Cốm lại ra chiêu mới, nếu mũi vẫn tịt thì Cốm không thèm khóc nữa
mà vẫn ti, rít độ vài hơi Cốm ta lại quay ra thở hổn hển lấy hơi rồi lại
hùng hục quay vào ti tiếp. Còn nữa, nếu bị đờm vướng cổ, Cốm còn biết
đằng hắng một cái cho nó trôi, nghe như thủ trưởng phát biểu hội nghị,
cả nhà ai cũng buồn cười. Con gái mẹ bé tí thế cũng thông minh ra phết
đấy chứ! Thế là Cốm biết khắc phục khó khăn hơn anh Hưng rồi, bà nội bảo
anh Hưng mà tịt mũi thì chỉ khóc chứ không ti mẹ, bác Thuý toàn phải
bón bằng thìa.
Nhưng Cốm chỉ ti mẹ là giỏi thôi!
Mẹ chuẩn bị đi làm, tập mãi mà Cốm không chịu ti bình. Mẹ mua mấy lần núm ti, núm mềm núm cứng gì Cốm cũng chỉ ti bình được vài lần rồi
bỏ luôn. Bón bằng thìa cũng không chịu ăn, được 30-40ml là khóc ngằn
ngặt, mẹ với bà nội sợ Cốm sặc cũng chả dám bón thêm nữa. May mà Cốm còn
ăn được một ít bột, chừng nửa bát con con loại đựng nước mắm. Hôm nào
đẹp trời thì ăn được hơn một tí, chứ hôm xấu trời mới được vài thìa, Cốm
đã khóc toáng lên, ngậm chặt miệng hoặc là phun phì phì. Nhưng mà vẫn
chán Cốm lắm, mẹ chỉ muốn Cốm ăn nhiều sữa để nhỡ Cốm có cao giống mẹ
còn cải thiện được chứ.
Mẹ
còn đang lo Cốm phát sinh tâm lý sợ ăn, vì cứ bế ngửa ra là Cốm ưỡn
người khóc ngay, hoặc kê đầu lên gối cao Cốm cũng lập tức quay sang bên
chứ nhất quyết không chịu nằm ngửa, chắc là biết đến bữa ăn rồi. Mỗi lần
chuẩn bị cho Cốm ăn, mẹ phải vừa nắn chân tay cho Cốm vừa hò “Dậy đi
thôi nào dậy bạn ơi, chim hót vang khi thấy ông mặt trời…” cho Cốm tỉnh
táo, thư giãn vài phút mới dám bón. Vừa bón cho Cốm, mẹ vừa nói linh
tinh hoặc hát thuyên thuyên, hết “Dậy đi thôi…” lại đến “Chú voi con ở
bản Đôn…”, rồi “Chị ong nâu nâu nâu nâu…”, “Te tò te đây là ban kèn
hơn…”, “Gà không biết gáy là con gà con…” mua vui cho Cốm. Nếu dừng lại
là Cốm có nguy cơ lèo nhèo khóc hoặc không thèm ăn nữa. Có hôm còn có cả
bố múa hát phụ hoạ Cốm mới ăn hết khẩu phần.
Nhờ
có Cốm mà đặc tính “ngậm hột thị” của mẹ có xu hướng chuyển sang “máy
khâu”. Bố còn mấy phen “mắt tròn mắt dẹt” khi thấy mẹ “mở máy” khi mua
vui cho Cốm. Thế mới biết phụ nữ có gia đình có nói nhiều thì cũng có
nguyên do của nó.
Cũng
may, bà nội bảo ở nhà với bà thì Cốm ăn ngoan hơn, bà không mất công
như mẹ, chắc do Cốm ít được ti vặt, đói hơn nên tự giác ăn hơn. Nhưng có
hôm bà cũng phải đánh vật với Cốm vì Cốm vừa ăn vừa buồn ngủ, lèo nhèo
suốt bữa.
Thế
đấy! Dạo này tăng cân chậm lại rồi. Mẹ đang lo không biết Cốm có phấn
đấu tăng được 0,5kg mỗi tháng không, đầy năm Cốm cố tăng lấy 10kg mới
tạm ổn đấy. Nếu không, khéo mẹ lại đi theo con đường ép con cái ăn mà mẹ
đang cố tránh.
Cố lên Cốm, con gái của mẹ nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét